VỚI MỘT CON XE MÁY CŨ ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẤT LÀ XÁC ĐỊNH XEM MÁY ĐÃ RA” CHƯA BỔ MÁY
I. Chợ xe máy cũ vắng người mua Chợ xe máy cũ của Hà Nội mọc” ra đầu tiên ở phố Phùng Hưng
Diễn đàn tư vấn Hỏng hóc động cơ Mua xe cũ Kinh nghiệm cầm lái Tư vẫn mua xe mới Các sự cố phanh Những vấn đề về điều hòa Nội-Ngoại thất Côn và hộp số Liên hệ tòa soạn: xemay@vnexpress.net. VnExpress giữ quyền biên tập. Thợ xe đang chỉnh trang lại xe Honda Rebel để giao cho khách với giá 2.000 xe máy cũ USD ..
Theo hồ sơ vụ án, ngày 28-4, CAH Hoài Nhơn nhận được đơn trình báo của chị Nguyễn Thị Bích Vân ở xã Tam Quan Bắc, Hoài Nhơn về việc chị bị 3 đối tượng đi trên một xe Cub 79, loại đèn vuông cướp giật điện thoại di động. Trong lúc cơ quan công an tiến hành xác minh, thì đầu tháng 5, một vụ cướp giật lại xảy ra trên địa bàn xã Hoài Hảo, Hoài Nhơn. Theo đó, các đối tượng gây án có đặc điểm giống những kẻ giật điện thoại của chị Vân, nhưng phương tiện chúng sử dụng là xe mô tô hiệu Yamaha Xciter. Tiếp đó, tại khu vực gần UBND thị trấn Tam Quan cũng xuất hiện 3 đối tượng có nhân dạng như trên đi trên xe cub 81, cướp giật điện thoại của người đi đường. Nhận định thủ phạm cướp giật là đối tượng thanh thiếu niên CAH chỉ đạo công an xã, thị trấn rà soát số đối tượng thuộc diện trên và truy tìm phương tiện nghi vấn. Qua đó, phát hiện tại xã Hoài Hảo có một số đối tượng nghi vấn, từ đó tập trung điều tra, đến nay đã thu thập đủ chứng cứ, ra lệnh bắt khẩn cấp để đấu tranh làm rõ. Bước đầu, các đối tượng khai nhận từ cuối tháng 4 đến nay đã gây ra 7 vụ cướp giật điện thoại trong đó 4 vụ nạn nhân báo cáo, 3 vụ còn lại chưa xác định người bị hại bán lấy tiền chia nhau tiêu xài. Để che mắt nhân dân và cơ quan công an, các đối tượng thường xuyên thay đối phương tiện, lúc thì sử dụng xe cub 79 của gia đình Lữ Minh Hoài, khi thì đi xe cub 81 của gia đình Trần Văn Anh khi thì mô tô hiệu Yamaha Xciter của gia đình Nguyễn Tra. Hiện CAH Hoài Nhơn đã thu giữ 1 điện thoại di động là tang vật vụ án và đang tiếp tục xác minh củng cố chứng cứ để khởi tố bị can để điều tra xử lý theo quy định. Quang Huy. Đội ngũ tình nguyện viên nhiệt tình, xinh đẹp của nước chủ nhà. Chia tay không phải là hết Cuối năm, đường phố Sài Gòn vốn đã đông nghẹt lại càng tắc nghẽn hơn vào giờ tan tầm. Nhà thơ Thanh Tùng dẫn tôi đi vòng vèo qua con hẻm nhỏ để tránh tắc đường rồi dừng ở một quán cà phê yên ắng trên đường Nguyễn Đình Chiểu. Ông chọn cái bàn kê ở góc quán, ngồi tựa lưng vào bức tường ghép bằng đá ong. Nhìn ông trong không gian ấy, có cái gì đó vừa hoang hoải cổ xưa, vừa phiêu bồng thanh tịnh. Mười bốn năm trước, tôi đã có dịp mời ông một li rượu suông tại nhà của nhà thơ Nguyễn Đỗ. Hồi đó, Thanh Tùng mới chuyển từ Hải Phòng vào TP Hồ Chí Minh sinh sống. Ông đi thăm thú bạn bè văn chương bằng chiếc xe đạp lọc cọc, mái tóc như những sợi tơ trời xõa xung quanh vành mũ bê-rê. Bây giờ lại ngồi với ông, Thanh Tùng vẫn thế. Vẫn chiếc mũ bê-rê màu đen chụm trên mái đầu lưa thưa tóc trắng, xõa xuống như những sợi tơ trời. Cái khác là Thanh Tùng đã già yếu hẳn so với ngày đó. Chiếc xe đạp đã được thay bằng xe gắn máy, dù về độ cũ kỹ thì nó như nhau. Thanh Tùng ngồi trầm ngâm đốt thuốc, thứ thuốc lá rất khó kiếm ở các quán cà phê, vì nó... Quá rẻ. Chỉ hai ngàn đồng một gói. Dù là chỗ quen biết từ trước, nhưng dường như cuộc hẹn với tôi hôm nay đối với ông không được tự nhiên” như khi thi sĩ hẹn uống rượu với bạn thơ, bởi như ông nói: - Tôi cũng làm thơ, làm báo, nhưng rất ngại trả lời phỏng vấn của nhà báo”. Thế nên mặc cho tôi khuấy cà phê, ông cứ phiêu bồng với khói thuốc. Dạo này bác sống thế nào ạ? – Tôi gợi chuyện với ông và nói thêm rằng, bạn đọc đã biết đến một Thời hoa đỏ nổi tiếng và rất muốn biết Thanh Tùng của ngày hôm nay như thế nào? Ông thở dài, phả làn khói mong manh: - Tôi khổ từ nhỏ. Thuở niên thiếu cho đến hết thời trai trẻ, tôi đi thanh niên xung phong ở Hòa Bình, sau đó lăn lộn ở hầu hết các nhà máy đóng tàu trên đất cảng Hải Phòng. Tôi làm đủ mọi việc để mưu sinh, từ kéo xe bò cho đến quai búa thợ thuyền, bán sách dạo. Thời chúng ta bí mật đóng tàu không số, tôi là một trong số những người thợ gắn bó nhiều năm với công việc này. Thời đó lớp thanh niên chúng tôi sống tất cả cho lý tưởng. Dù công việc của mình thầm lặng, ít được nhắc tới nhưng tôi cũng tự hào vì mình đã có đóng góp công sức làm nên những con tàu không số cho bộ đội vận chuyển vũ khí vào Nam chiến đấu. Tôi làm thơ như là một duyên kiếp của người thợ. Thơ tôi, vì thế và trước hết, là sự thăng hoa của tâm hồn người thợ. Nhắc đến thi phẩm Thời hoa đỏ và chuyện tình ngày ấy, Thanh Tùng bảo, chuyện này báo chí nói nhiều, viết nhiều rồi, đầy trên mạng, có kể nữa cũng chỉ bấy nhiêu thôi. Thời hoa đỏ bây giờ đã xa, nhưng mối tình với người con gái đất Cảng ngày ấy, với ông mãi mãi là một kỷ niệm đẹp. Bà Phạm Thanh Nhàn, nguyên mẫu trong Thời hoa đỏ đã sinh cho ông hai người con, một trai, một gái. Con trai hiện là kỹ sư xây dựng, làm việc tại Hải Phòng. Con gái đầu lòng sinh sống ở thành phố Hồ Chí Minh, ngót hai thập kỷ qua cùng cha bươn chải với cuộc sống vô cùng khó khăn, thiếu thốn. Từ năm ngoái đến nay, vợ chồng con gái tôi vay vốn, thuê căn nhà trên đường Phạm Ngọc Thạch mở tiệm chăm sóc sắc đẹp cho phụ nữ nên cuộc sống đỡ vất vả hơn. Tối đến, tôi về ở đó giúp vợ chồng nó quản lý nhà cửa và chơi với cháu ngoại.” - Tác giả Thời hoa đỏ chia sẻ. Năm 1994 Thanh Tùng vào TP Hồ Chí Minh xây dựng hạnh phúc với bà Ngọc Thanh theo mối mai của nhà thơ Hoàng Hưng. Bà Thanh là con gái Hà Nội, lớn lên ở miền Nam, công tác tại Công ty Công viên cây xanh TP Hồ Chí Minh, ít hơn Thanh Tùng 15 tuổi. Đến với nhau muộn màng nên hai người không có con chung. Sau hơn 17 năm chung sống, mối tình thứ hai cũng đã chia xa tác giả Thời hoa đỏ khi cả hai đều đã về bên kia sườn dốc của đời người. Hỏi về lý do chia tay, Thanh Tùng bảo, có những điều không thể và không nên nói với người khác. Tình yêu là một khoảng trời riêng thiêng liêng. Dù không còn sống chung nhưng chia tay không phải là hết. Thanh Tùng nhìn tôi rồi tâm sự bằng giọng nghèn nghẹn: - Tôi rất yêu Ngọc Thanh và đã viết những bài thơ đau đáu tâm can về mối tình về chiều ấy. Tôi đọc cho anh nghe vài câu nhé: Tôi đang ở trong ngôi nhà mà em đã mua với giá của cả một thời cô đơn thiếu nữ/ Chúng ta đã vội vàng gắn kết như nếu không thì lỡ mất chuyến tàu không bao giờ tới nữa”. Đây là hai câu mở đầu trong trường ca tôi viết tặng vợ. Tôi có sống thêm một kiếp nữa cũng không trả hết ơn nghĩa của bà ấy. Ngọc Thanh đã nuôi nấng, chăm sóc tôi từ những ngày đầu chúng tôi sống chung. Dạo này bà ấy đau ốm liên miên. Mỗi lần về chăm sóc, thuốc thang cho bà ấy, lòng tôi lại áy náy vô cùng. Ở với nhau không được, nhưng tôi không thể bỏ mặc. Tôi không lo thì còn ai lo cho bà ấy? Hỏi Thanh Tùng, liệu sự chia tay ấy có phải vì ông đang có người đàn bà thứ ba? Ông giãy nảy lên: Không bao giờ có chuyện đó. Tôi đã yêu ai thì chỉ yêu một người. Ngay cả khi người đó không yêu tôi nữa thì tôi vẫn yêu”. Thanh Tùng là thế. Có những chuyện về cuộc đời, về thơ, về tình yêu... Của ông không thể cắt nghĩa, giải thích bằng những thao tác thông thường như đúng hay sai, phải hay trái, có hay không, yêu hay ghét, v.v, mà chỉ có thể nói, đó mới là Thanh Tùng. Trong thơ, Thanh Tùng thường có cách mở đầu và kết thúc tùy hứng. Và dường như trong tình yêu cũng vậy, cũng như cách mà ông đã tự đúc kết: Vội vã trở về, vội vã ra đi”, chỉ có điều cái tùy hứng của cuộc sống thường để lại những dư âm day dứt, nỗi day dứt vượt không gian và thời gian... Rượu, thơ và... Tiền! Dạo này người ta hay thấy Thanh Tùng đi với nhà thơ trẻ Lê Thiếu Nhơn. Hai người là bạn vong niên, thuộc hai thế hệ. Thanh Tùng đã qua ngưỡng cổ lai hi”, còn Lê Thiếu Nhơn mới ngoài 30. Hai nhà thơ tên tuổi của hai thế hệ kết thân với nhau từ dạo làm chung mảng thơ ở tạp chí Tài hoa trẻ. Bây giờ, Lê Thiếu Nhơn làm thư ký tòa soạn của ấn phẩm Kiến thức gia đình phụ trương của báo Nông nghiệp Việt Nam. Thanh Tùng đảm nhiệm chuyên mục bình thơ xe may cu của ấn phẩm này. Mỗi số tôi viết 1 bài, độ 300 chữ, bình bài thơ của số báo trước” – Thanh Tùng nói về công việc của mình. Bạn đọc hẳn sẽ ngạc nhiên khi biết rằng, mọi chi tiêu của Thanh Tùng hiện nay chỉ trông chờ vào thu nhập từ công việc bình thơ đó. Mỗi bài tòa soạn trả nhuận bút 200 ngàn đồng. Vị chi mỗi tháng, tổng thu nhập của cha đẻ Thời hoa đỏ chỉ vẻn vẹn có 800 ngàn đồng. Vậy nhưng ông bảo, ngày nào ông cũng uống rượu. Không uống rượu, không làm thơ, bình thơ được. Tuy nhiên, rượu đối với ông chỉ là chút men đưa đẩy cảm xúc. Ông không uống say bao giờ và nhất quyết không bao giờ là gã nát rượu. Hầu hết các cuộc rượu đều do bầu bạn làm thơ rủ rê”. Ông nói: Bạn thơ của tôi nhiều người rất giàu có. Họ rất quý mến tôi vì tôi thường sửa thơ cho họ. Họ rủ tôi đi suốt nhưng dạo này tôi ít đi hơn vì tối đến phải về trông cháu ngoại và trông coi cửa tiệm cho con gái. Thu nhập từ công việc làm báo tôi để dành đổ xăng xe máy. Cơm thì có con gái nuôi. Từ dạo xăng tăng giá, đi đâu Lê Thiếu Nhơn thường chở tôi đi. Nó rất thương tôi. Nhiều người cũng khuyên tôi nên bỏ rượu, bỏ thuốc, kẻo mang bệnh tật lại khổ! Thực ra tôi đã mắc một chứng bệnh từ rất lâu rồi, từ thời còn là anh thợ quai búa ở Hải Phòng và có lẽ đến chết may ra mới khỏi bệnh được, đó là bệnh... Thiếu tiền”. Từ ngày vào TP Hồ Chí Minh, nhờ bạn thơ giúp đỡ, Thanh Tùng mới có điều kiện in thơ riêng. Tập Thời hoa đỏ tập hợp những bài thơ xuất sắc nhất của ông qua các giai đoạn, còn tập Trường ca Phương Nam hoàn toàn là cảm hứng mới sau khi ông kết hôn lần thứ hai. Bây giờ Thanh Tùng vẫn viết đều, nhưng ít công bố. Ông lấy ra cuốn sổ tay khá dày, đang viết đến những trang cuối cho tôi xem. Trong đó chi chít những nét chữ màu đỏ trên bản thảo viết bằng bút mực xanh. Ở tuổi hoàng hôn, ông viết chậm, giàu chiêm nghiệm hơn, nhưng cái chất Thanh Tùng thì vẫn thế, vẫn là những đau đáu, dằn vặt của những chia li và đổ vỡ... Chị Phan Thị Hồng xếp tóc tiệm để chải - Ảnh: Thanh Huyền Nghề của sự gian nan và may mắn Ngày trước, làng Hồng Đà nổi tiếng khắp huyện với nghề đồng nát. Hầu như nhà nào cũng có người đi mua đồng nát. Đã có bao nhiêu người phụ nữ hàng ngày rong ruổi trên những chiếc xe đạp cũ kỹ để kiếm từng đồng tiền lẻ. Và cũng chính từ nghề đồng nát này mà nghề đi buôn tóc xuất hiện. Theo như người dân ở đây kể lại, ngày trước khi đi buôn đồng nát, những người phụ nữ này cũng đã mua tóc. Nhưng hồi đó, tóc đa số là tóc rối, tóc ở các quán cắt tóc..., may mắn lắm thì gặp được người nào đó bán cả bộ tóc. Nhưng nó chỉ là kiếm thêm phụ cùng công đi đồng nát. Dần dà, mấy năm trở lại đây, rất nhiều người đã chuyển sang nghề đi tóc. Mỗi chuyến đi của họ kéo dài từ 10 đến 20 ngày. Lúc đầu chỉ có vài người trong gia đình đi cùng nhau quanh các tỉnh lân cận như Vĩnh Phúc, Hòa Bình... Sau, thấy nhiều người đi tóc” được, họ truyền tai rủ nhau đi. Dụng cụ hành nghề của họ là một chiếc xe máy, một chiếc loa, gạo, mì tôm, cá khô, lương khô và những đồ cắt tóc như dao tỉa, kéo. Nghề này đi là phải chịu cảnh ngủ nhờ, ở nhờ, nấu nhờ. Những chuyến đi của họ phụ thuộc nhiều vào may mắn. Người ta nói ở đời may hơn khôn”, câu nói ấy có lẽ phần nhiều đúng với nghề buôn tóc. Lãi lỗ của người thợ tóc phụ thuộc nhiều vào may rủi. Phần lớn nguồn cung tóc đều nằm ở những vùng xa xôi hẻo lánh nên việc đi đường không ít khó khăn. Anh Nguyễn Xuân Quang kể: Đợt tháng 10 năm ngoái đội của anh đi vào tận trong Gia Lai để mua tóc. Nhưng hôm đó đi đen đủi lắm, coi như mất không vì đi đến đâu trời cũng mưa, mưa ngập đường nên chỉ nguyên di chuyển thôi cũng đã rất vất vả. Đã thế, đang đi xe còn bị chết máy, anh với vợ phải đội mưa đẩy xe gần 6 km mới tìm được chỗ sửa xe. Đợt đấy, hai vợ chồng tôi bị lỗ gần 3 triệu. Nghĩ lại lại thấy khổ quá!”. Đi buôn kiêm nhà tạo mẫu Nghề nào cũng cần có công nghệ”, nhất là với những nghề thủ công như nghề đi tóc. Nói chuyện cùng với những người đi tóc ở vùng quê này mới thấy họ cũng là một nghệ sĩ tạo kiểu tóc. Chị Nhã nói: Làm nghề này thì mình phải cắt tóc, tỉa tóc giúp khách luôn. Đi nhiều mình tỉa tóc cũng đẹp lắm! Rồi có thể giúp họ làm đẹp nữa, cắt giống như ngoài tiệm luôn ý chứ”. Để có được công nghệ” cắt tỉa khéo léo, những người thợ đi tóc cũng phải chịu những tai nạn nghề nghiệp. Dụng cụ tỉa tóc là những con dao sắc lẹm. Những người nào mới làm không quen rất dễ bị đứt tay. Chị Phan Thị Hồng kể lại: Chị mới đi được hai năm thôi. Hồi mới đầu đi cắt tỉa tóc nhưng tay luống cuống thế nào lại tỉa ngay vào tay. Mình thì đau vì dao sắc quá, còn khách cũng giật mình”. Mua tóc về rồi cũng cần qua công nghệ chế biến để tăng giá của tóc. Theo như sự phân chia của người trong nghề, tóc được chia thành nhiều loại, cụ thể như: tóc dài, tóc rối, tóc ở tiệm. Các loại tóc được mua về rồi được trải qua các mẹo để tạo nên những sản phẩm đẹp, có giá trị hơn. Chế biến” tóc rối là vất vả nhất. Bởi nó phải trải qua nhiều công đoạn khác nhau. Lúc đầu, họ dùng những que sắt để bật tóc thành những tảng tóc. Rồi từ những tảng tóc đó, họ dùng tay tuốt thành những lọn tóc nhỏ hơn. Công đoạn tiếp theo là dùng lược chải cho tóc thẳng ra. Cứ chải cho đến khi tóc thẳng thành từng con tóc. Từ ba đến bốn con tóc thì được thành một bộ tóc. Đặc biệt với những tóc không phải màu đen thì thường phải thêm một công đoạn nhuộm để tóc đẹp hơn. Giá mua tóc rối thường rẻ hơn. Nhưng khi qua chế biến” thì sẽ được giá hơn, thậm chí tính như giá tóc dài. Tóc mua về, được người khác đến làng thu mua tận nhà. Mỗi một loại tóc có một giá riêng nhưng cao nhất vẫn là tóc dài. Việc chế biến tóc tốn không ít công sức nhưng bù lại họ có cơ hội kiếm được nhiều tiền hơn. Ngày trước, họ chỉ "đi tóc" vào những ngày nông nhàn. Nhưng đến nay, bất cứ khi nào tranh thủ được thời gian là những người thợ đi tóc lại rong ruổi trên khắp các con đường. Nghề đi tóc” đã giúp nhiều người dân ở đây cải thiện kinh tế. Có những chuyến đi may mắn họ có thể kiếm được từ 5 đến 10 triệu đồng. Tích cóp nhiều năm rồi họ cũng có đủ tiền để xây những ngôi nhà cao tầng khang trang hơn. Thanh Huyền .. Các quán bán hàng vỉa hè vắng khách. Người dân địa phương hy vọng sẽ có thêm thu nhập đáng kể trong sự kiện SEA Games 27. Tối 1/11, liveshow kỷ niệm 20 năm ca hát của Cẩm Ly - Minh Tuyết diễn ra tại Nhà hát Hòa Bình, TP HCM. Đây cũng là sân khấu đầu tiên hai chị em trình diễn cùng nhau năm 1993. Diễn viên Đại Nghĩa đảm nhận vai trò dẫn chương trình. Khi Cẩm Ly - Minh Tuyết hát được khoảng 5 ca khúc, Đại Nghĩa chạy chiếc xe cub 50 ra sân khấu khiến hai chị em rất bất ngờ. Đây là chiếc xe đầu tiên đồng hành với họ trong những ngày đầu khởi nghiệp ca hát. Minh bạch khái niệm xe cũ Xe là phương tiện phục vụ cho sinh hoạt của con người. Ông bà xưa đã có câu: Của bền tại người. Cùng một loại xe, nhưng sau một thời gian lưu hành, tình trạng kỹ thuật của các xe có chủ khác nhau sẽ không giống nhau bởi tần suất sử dụng, điều kiện vận hành và kể cả thói quen lái xe, kỹ thuật lái xe cũng khác nhau. Vì vậy, khó đánh đồng về tốc độ suy thoái kỹ thuật của các loại xe dù cùng niên hạn sử dụng. Theo tôi đã đến lúc cần minh bạch khái niệm xe cũ. Vì chỉ cần mang xe vừa mua ra khỏi cửa hàng, mang về nhà và qua mấy ngày, nếu muốn bán lại vì một lý do nào đó thì chiếc xe đã mang tiếng là xe cũ rồi, xe đã qua tay một đời chủ. Về tiêu chuẩn quy định thế nào là xe cũ phải là Cục Đăng kiểm cơ giới đường bộ Việt Nam đề xuất. Tuy nhiên, với mỗi người dân, cũng không khó để hiểu thế nào là xe cũ đích thực. Xe cũ là xe không còn độ tin cậy trong sử dụng nữa. Trong thời gian qua đã không ít trường hợp xảy ra trên đường. Đó là khi xe đang vận hành bị chết máy đột ngột, nổ lốp, mất lái, mất phanh, bó phanh, có khi văng cả cầu xe ra xa lộ, thậm chí gãy cả khung sườn xe... Kết quả là không ít tai nạn giao thông xảy ra do độ tin cậy vận hành không còn. Làm sao đo được độ tin cậy này để đánh giá mức độ cũ của xe? Ai xác định? Đó chỉ có thể là Cục Đăng kiểm, cơ quan kiểm định kỹ thuật. Ngoài Độ tin cậy vận hành của xe, một số chỉ tiêu khác cũng có giá trị dùng để xác định xe cũ hay chưa là chỉ tiêu ô nhiễm môi trường bao gồm việc xả khí độc như CO gây ngạt, khí NOx gây ảnh hưởng đến giác mạc, hệ thần kinh hô hấp và tiêu hóa, hơi xăng dầu cháy không hết hoặc không kịp cháy CnHm gây ung thư nội tạng, khí SO2, SO3 gây tổn hại đường hô hấp và xâm thực các vật kiến trúc, thậm chí ảnh hưởng đến sức khỏe của nam giới. Việt Nam chúng ta chưa tự định ra được các chỉ tiêu này. Trước mắt, nước ta đang áp dụng các chỉ tiêu theo châu Âu quy định. Xe cũ là xe không còn độ tin cậy trong sử dụng. Cần phát huy Công cụ kiểm định TPHCM mong muốn các cơ quan liên quan xây dựng dự thảo về quy chế tối thiểu cho lưu hành và niên hạn lưu hành cho xe mô tô 2, 3 bánh và xe gắn máy. Theo tôi Quy chế tối thiểu cho lưu hành thì có lý, việc cần làm ngay. Nhưng còn Quy chế về niên hạn sử dụng đối với xe gắn máy, kể cả đối với mọi loại cơ giới thuộc sở hữu của cá nhân công dân trong xã hội thì nên gắn nó vào quy chế lưu hành là đã đủ đảm bảo cho an sinh xã hội. Quy chế tối thiểu cho lưu hành là có cơ sở khoa học và xã hội học. Cơ sở cho việc hình thành quy chế này đã có và đang tồn tại trong phạm vi toàn quốc. Đó chính là việc Nhà nước từ lâu đã triển khai việc định kỳ tiến hành kiểm định kỹ thuật đối với xe cơ giới đường bộ. Quy chế về việc kiểm tra thuộc về Bộ Giao thông Vận tải. Cục Đăng kiểm Việt Nam là đơn vị chính thức được giao việc kiểm định và chứng nhận chất lượng phương tiện cơ giới đường bộ bắt đầu từ ngày 1/8/1995 theo nghị định 36/CP cho tới nay vẫn còn hiệu lực. Những năm qua, việc kiểm định mới chỉ tiến hành đối với xe ô tô mà chưa làm đối với xe gắn máy. Việc đề xuất tiến hành kiểm định đối với xe gắn máy cũng đã từng được đặt ra từ tháng 9/2006 ở TPHCM và tại Hà Nội ngay từ năm 2008. Thực ra, ý tưởng này chúng ta đã có và cũng đã từng thực hiện. Có công cụ luật trong tay để đảm bảo cho an sinh xã hội, hạn chế, ngăn ngừa tai nạn giao thông bất ngờ, gây ô nhiễm môi trường về khí độc của khói thải, tiếng ồn và hao tốn nhiên liệu bất thường do xe quá tã nát, tình trạng kỹ thuật không đảm bảo. Tuy nhiên, tại sao xã hội không khai thác triệt để công cụ này, các cơ quan chức năng khi đề ra chủ trương không làm gắt gao, giải quyết triệt để ngay từ khi ra quy chế? Nay UBND TPHCM lại đề cập lại vấn đề tưởng như mới? Cái chính là Nhà nước cần phát huy tối đa công dụng của Công cụ kiểm định cho nghiêm thì mọi việc sẽ đâu vào đấy như mong ước của UBND TPHCM và mọi người dân trong cả nước. PGS.TS Nguyễn Lê Ninh. Những chiếc xe chỉ còn bộ khung chở hàng cồng kềnh - Ảnh chụp trên Đại lộ Đông Tây sáng 25-11-2010NHỮNG CỤC SẮT RỈ DI ĐỘNG Lượn một vòng quanh các đường phố ở TPHCM, không khó để bắt gặp những chiếc xe máy quá cũ kỹ chất đầy hàng hóa lao vun vút trên đường. Hầu hết chúng thường được dùng để chở hàng hóa, nước đá, gas, bia, nước giải khát... Với những chiếc xe này, gương chiếu hậu, đèn pha, thắng trước... Là những thứ xa xỉ. Thậm chí có những chiếc xe còn không có cả biển số và giấy đăng ký xe. Theo anh Nguyễn Văn Tú, nhân viên chở đá của đại lý nước đá trên đường Cô Bắc, phường Cầu Ông Lãnh, quận 1 thì chở nước đá xe rất nhanh rỉ sét, nên ông chủ của anh cứ sắm từng lô xe cũ, mỗi lô 3 đến 4 chiếc về cho nhân viên đi giao đá. Tại khu vực chợ đầu mối nông sản Thủ Đức, những chiếc xe cũ nát còn được gắn... Thêm đuôi. Theo một người chở hàng ở đây, để những chiếc xe cũ kỹ này kéo theo được chiếc rơ móc nặng trịch rau củ quả, xe được tút” lại đôn dên, xoáy nòng để chạy khỏe và bốc hơn. Vào giờ cao điểm sáng sớm và đầu giờ chiều, những con ngựa già” lại cõng trên lưng nặng trĩu hàng hóa len lỏi khắp hang cùng ngõ hẻm trong thành phố. Con ngựa già” chờ ăn hàng - Ảnh chụp trên đường Xô Viết Nghệ TĩnhSẴN SÀNG BỎ XE Điều khiển những con ngựa sắt già” này hầu hết là đám thanh niên choai choai chạy xe rất ẩu. Không còi, không đèn, những xe này chạy bạt mạng, ngoặt, rẽ vô tội vạ. Tiếng rồ ga, nẹt pô ầm ĩ như để thay tiếng còi, bất chấp luật lệ và những quy định an toàn giao thông. Vì áp lực phải giao hàng nhanh chóng, những con ngựa già” được chất hàng hóa nhiều nhất có thể. Tuấn, một nhân viên giao hàng của tiệm T.N trên đường Xô Viết Ngệ Tĩnh, P17, quận Bình Thạnh cho xe may cu biết: Công an gặp xe này cũng phải né, bắt về chỉ tổ chật bãi chứ được gì”. Quả thật, với giá khoảng trên dưới 1 triệu đồng/xe, dường như họ không sợ bị công an thổi. Nếu xe bị giam, họ sẵn sàng bỏ xe. Được CSGT nương tay, những con ngựa già” ngày càng khinh lờn, chạy bạt mạng. Anh Trần Văn Phú ở Bình Thạnh cho biết đụng phải những chiếc xe đó thì chỉ thiệt thân, bởi chẳng ai nỡ bắt tội, còn nếu mời công an đến thì họ sẵn sàng bỏ phương tiện. Những chiếc xe máy quá cũ kỹ tham gia giao thông không chỉ gây nguy hiểm trên đường phố mà còn mất mỹ quan đô thị, ô nhiễm môi trường. Thiết nghĩ, CSGT cần tập trung xử lý mạnh để những con ngựa già” không còn là nỗi ám ảnh cho những người đi đường.
II. Nếu cấm chúng tôi sử dụng xe máy cũ thay bằng xe máy mới thì với điều kiện như gia đình tôi hiện nay làm sao mua nổi một lúc 3 cái xe máy mới
.Floorball là môn thể thao đầu tiên được thi đấu, nhưng bộ huy chương đầu tiên của SEA Games 27 lại thuộc về chinlone. Kho xe với rất nhiều chủng loại được giới chơi xe Việt Nam ưa chuộng. Xe đẹp Chiến binh Honda Custom LA250 độ ở Đà Nẵng. Đám cưới mười năm trước của bạn tôi, chú rể là một sếp nho nhỏ trong một công ty kinh doanh, áo cưới đẹp, cỗ đắt tiền ở khách sạn lớn và phòng riêng sang trọng, đó là tất cả những gì tôi biết về người bạn cũ, cho đến khi gặp lại lần này. Bạn nói, đã trả hết cho nhà anh chồng tất thảy, thậm chí đi ra khỏi cuộc hôn nhân không có gì trong tay, không tiền không con cái, quay trở lại xuất phát điểm ban đầu của hơn mười năm trước. Nhưng giờ đây tớ rất hạnh phúc!”, và bạn so sánh: Chồng cũ cho tớ năm mươi triệu thì chỉ bằng cái móng tay của anh ấy, chồng mới chỉ đưa tớ lương tháng năm triệu nhưng đó là tất cả vòng ôm của anh ấy”. Câu nói ấy làm tôi suy nghĩ mãi. Người đời cứ bảo rằng: Dùng tiền để thử đàn bà, dùng đàn bà để thử đàn ông”. Nhưng người bạn hạnh phúc với cuộc hôn nhân năm triệu” lại chứng minh rằng, thực chất, tiền là thước đo rất quan trọng khi ta yêu một người đàn ông. Thấy anh ta cư xử thế nào với tiền, sẽ biết anh ta cư xử thế nào với đàn bà. Và hoàn toàn không phải ai đưa cho bạn nhiều tiền hơn thì sẽ yêu bạn nhiều hơn! Thực sự là không! 1. Đàn ông tử tế không mượn tiền người yêu Và cả tiền của bố mẹ anh chị em người yêu, hay họ hàng của người yêu nữa. Hay nhờ vả xin việc hộ, thăm dò của hồi môn, xui bạn gái mượn cái này cái kia về cho mình dùng. Dù thực tế, rất nhiều người đàn ông và cả phụ nữ nữa nghĩ rằng, đã yêu thì tiền không thể nào so sánh với tình cảm. Tình yêu chân chính đáng lẽ sẽ phải được trân trọng hơn bất cứ một khoản tiền nào mới đúng. Nhưng, đó là một điều lý tưởng hóa, là một sự trân trọng có điều kiện. Bởi cho dù bạn thật trân trọng mối quan hệ, không quá quan trọng tiền bạc, bạn vẫn cứ phải sống trong một xã hội mà ông chồng nào đưa hết lương tháng cho vợ là yêu vợ, cô bạn gái nào chia sẻ gánh nặng tài chính với người yêu mới là gái tử tế, thì bạn ráng làm gái tử tế, chứ đừng hỏi tình yêu vì sao đã bị tiền bạc hất lên, nhẹ bỗng trên cán cân tình đời. Tôi có quen một cô bé, người yêu thường lấy tiền trong ví cô để trả tiền mỗi khi anh mời bạn bè ăn uống, đi chơi, hát Karaoke, mua đồ ăn về nhà nhậu nhẹt, mua bia về cả nhóm nhâm nhi chờ trận bóng đá chung kết. Tiếc là, tiền do cô kiếm ra một mình, còn bạn bè là bạn bè của mình anh mà thôi. Khi kể với tôi, cô bé nói: - Em không tiếc tiền cho anh ấy. Nhưng em không muốn dùng tiền của em để trả cho những người bạn thiếu liêm sỉ của anh ấy. Thiếu liêm sỉ nghĩa là, điềm nhiên hưởng thụ trên tiền không phải của họ, cũng không phải của bạn họ. Thời còn làm việc trong các dự án của một số NGO nước ngoài, tôi được tiếp xúc với rất nhiều những bà vợ ra nước ngoài làm thuê, gửi tiền về Việt Nam cho gia đình. Vất vả không làm họ khóc, nhớ nhà và nhớ chồng con không làm họ khóc, nhưng họ luôn khóc khi nhớ về tiền. Là số tiền mà họ gửi về, mong dự trữ dành cho cuộc sống sau này dễ thở hơn, thì ông chồng ở làng quê Việt Nam thường đem tiêu ngay lập tức, đem cho chị chồng vay, em chồng vay không hiểu sao, luôn là những họ hàng người thân của… nhà chồng!. Và những người đàn bà lặn lội kiếm tiền đã vật vã khóc không phải vì tiếc tiền, mà họ tiếc công sức và tiếc tình yêu cùng niềm tin. Rõ ràng, những người phụ nữ ấy đã rơi vào tình huống nguy hiểm: Muốn giữ tình thì phải đưa tiền ra. Còn nếu khư khư giữ tiền, cự tuyệt đòi hỏi, thì sẽ tan vỡ ngay mối quan hệ yêu đương ấy. Và phụ nữ còn bị kẻ tiêu tiền giùm” trút lên đầu vô số lời mỉa mai, công kích. Như thể, họ mới là người tốt đẹp, còn bạn chỉ là kẻ tầm thường, quá coi nặng tiền bạc, tính toán với ngay cả người yêu, hoặc chồng. Nhiều khi, chúng ta thường quá nhấn mạnh vào những trường hợp chân dài bám theo đại gia vì tiền, hoặc những trường hợp phi công trẻ cố lái máy bay bà già cũng chỉ vì lợi lộc và vật chất. Định kiến yêu chỉ vì tiền” ấy đã xóa cái nhìn thiện cảm với họ và giết chết những cơ hội của tình yêu đích thực. Nhưng, chúng ta đã không nhận ra rằng, chẳng cần làm đại gia, chẳng phải là chân dài, chúng ta cũng vẫn đang sống trong một xã hội mà bạn trai – bạn gái, vợ – chồng, bố – mẹ đang rơi vào bi kịch lầm lẫn giữa tiền và tình. Đó là: Mang Tình ra để mặc cả cho Tiền, và mang Tiền ra để đong đếm Tình! Và chân dài lợi dụng đại gia, hay phi công trẻ dựa tiền người tình già dặn, chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, mà chỉ vì chúng ta dễ dàng nhìn thấy họ, nên chúng ta thường đổ dồn vào chỉ trích lên án. Thực chất, phần đông chúng ta đang để cái mớ lùng bùng tình-tiền của cá nhân ta dưới nước mà thôi. Chứ ta chẳng phải là nhờ nghèo hơn, xấu hơn mà không phải đối mặt với những tình nhân đào mỏ hay những bà vợ tham tiền. Chừng nào xã hội còn sống bằng lý lẽ của chồng công vợ”, trọng nghĩa khinh tài” và tiền anh cũng là của em, tiền em cũng là của anh” thì chừng đó, còn chỗ cho những kẻ vừa lợi dụng được tiền của vợ, vừa lên giọng đòi hỏi dạy dỗ vợ phải biết điều. Và còn chỗ cho những chàng người yêu vay tiền quên trả, xui bạn gái đi nhờ vả họ hàng nhà cô ấy giúp mình. Lại còn nói rằng, thế mới là YÊU! 2. Nói gì với người đàn ông vật chất? Một lần, có một anh chàng bảnh bao vì hâm mộ mà mời tôi ăn tối. Tôi vẫn ăn mặc giản dị bụi bặm với đôi giày vải, còn anh chàng xuất hiện bóng bẩy với ngoại hình lịch thiệp. Chỉ vì quán ăn ngon cuối tuần quá đông khách, anh chàng đành cùng tôi ngồi chờ gần nửa tiếng ở ngoài cửa quán. Trò chuyện khi đó giúp tôi hiểu ra rằng, anh chàng chọn quán này vì đó là quán quen của anh ta, không thu phí đỗ xe ô tô, luôn có chương trình giảm giá, đồ ăn hợp khẩu vị của anh. Và vì thế, anh dứt khoát chờ chứ không cùng tôi đi sang quán ăn ngay đối diện. Dù với tôi, cũng chỉ là một bữa tối, tôi chỉ quan tâm tới người sẽ ăn cùng tôi, câu chuyện ta sẽ nói với nhau, còn ngồi đâu ăn gì không quan trọng. Trong khi người đàn ông kia lại quan tâm tới việc, quán nào hoành tráng” hơn, giá cả hợp lý hơn và rõ ràng, anh ta để ý tới Giá Trị chứ chẳng quan tâm tới Cảm Nhận của tôi. Bữa ăn bắt đầu một cách tẻ nhạt, bởi trong lúc tránh đám đông len lỏi tìm chỗ ngồi, tôi đã vô ý… đá nhẹ vào chân anh chàng. Và khi ngồi xuống, chờ món, anh ta mồm nói chuyện với tôi nhưng tay luồn xuống gầm bàn lấy giấy ăn kỳ cục lau vết bụi mà tôi đã vô ý quệt vào giầy da bóng loáng của anh ta. Hình ảnh một người đàn ông ngồi trước mặt đàn bà nhưng lại cho tay xuống gầm bàn lén lút làm một cái gì đó, cảm giác thật tệ. Như thể, nửa trên bàn là thể diện ngời ngời đẹp đẽ đàn ông, nửa dưới bàn lại là bản tính và tính khí thật sự của anh ta. Trong thực tế, có rất nhiều người đàn ông luôn nghĩ rằng, phụ nữ thích đàn ông giàu có hào phóng, nên bản thân họ phải tỏ ra điều đó. Họ sẽ đi đôi giày đắt giá hơn mức chi tiêu mà họ có thể kiếm được, họ sẽ đi làm hai năm chỉ để đổi chiếc xe máy tay ga hoặc đắt tiền hơn. Họ sẽ luôn tặng hoa 8/3 bạn chỉ bởi, số tiền mà họ định dành cho bạn, chỉ mua mỗi… hoa là còn coi được. Nhưng bản chất thật sự của đàn ông sẽ bộc lộ ra dưới gầm bàn, khi bạn không phải người tình chờ họ ở nơi hò hẹn mà bạn chờ họ ở nhà, trong vai một bà vợ! Nói gì với người đàn ông vật chất, người không áy náy khi tận hưởng cái gì đó của bạn, mặc cả khoản hồi môn, người hỏi vay trăm triệu ngay sau khi yêu nhau ba tháng, lấy cớ là phát triển sự nghiệp cho tương lai cả hai ta sau này? I am not ready ! Em chưa sẵn sàng. Một câu tiếng Anh ngắn gọn để giảm nhẹ sự trần trụi của lời cự tuyệt. Em chưa sẵn sàng có tiền trong ví, em chưa có đủ tiền cho dự định của anh, hơn nữa, em chưa sẵn sàng để đầu tư tình yêu và tiền bạc vào người đàn ông như anh. Vì em chưa cảm nhận được trách nhiệm của anh, kế hoạch lâu dài của anh, sự an toàn của anh. Vì anh giống như người có thể quan hệ ngắn ngủi qua đường, không thấy có gì hứa hẹn tương lai lâu dài, ngoài hứa hẹn khoản nợ lâu dài. I am not ready! Hãy nói rằng, bạn chưa sẵn sàng để ôm lấy một mối nguy cơ tài chính mang hình dáng đàn ông. Bạn cũng không sẵn sàng trở thành chủ nợ, hoặc trở thành môi giới. Cả xã hội luôn mang tình cảm ra để bắt cóc, nhưng nếu bạn mang tiền để chuộc, bạn không chắc sẽ được nhận lại tình cảm, mà có khi, bạn mất cả chì lẫn chài, mất cả tiền, mất cả sự tín nhiệm lẫn người yêu. Mr. Material/mr. Money không bao giờ trở thành Mr. Right của bạn. Vậy hãy tránh xa những người đàn ông hễ mở miệng là thấy nói đến tiền, nhưng lại là tiền của… bạn hoặc tiền của người khác. Bạn chưa sẵn sàng để bị uy hiếp bằng tình yêu, bạn càng không cần phải mang tiền ra để chứng minh tình yêu của bạn, giá trị của bạn. Chỉ cần yêu thôi là đủ, những điều khác, kể cả hôn nhân lẫn tiền bạc, hãy để nó diễn ra hài hòa và hợp lý, tự nhiên. Chắc các bạn sẽ hỏi rằng, vậy tôi đã cư xử thế nào với anh chàng bảnh bao trong quán ăn hoành tráng kia? Tôi chẳng làm gì cả, vì tôi không có ý định xe máy cũ ăn tiếp những bữa tối tiếp theo với chàng. Người đàn ông vật chất không phải là một thương vụ mà phụ nữ có thể đầu tư lâu dài. Bởi những giá trị mà chúng ta mang tới cho người đàn ông, đâu phải chỉ mỗi tiền? Blog Trang Hạ .
Những dòng xe có kiểu dáng lạ như Honda Solo được bán với giá 1.200USD. Với chính sách ưu đãi thuế với những dòng xe cũ nhập từ Nhật, Mỹ nên giá cả những dòng xe này so với Việt Nam thì bằng khoảng 2/3. Trong ảnh: Một trong những xe phân khối lớn hiệu Yamaha. Ông Nghiệp đội mũ tai bèo trong một lần tìm hài cốt liệt sĩ. Muốn loại bỏ xe máy hết niên hạn, cũng cần phải có lộ trình xe may cu rõ ràng.. Chiếc 67 cũ kéo xe mù với đống hàng cao cồng kềnh vô tư đi trên đường - Ảnh: Sỹ Lê. Xe đẹp Chiến binh Honda Custom LA250 độ ở Đà Nẵng. Bình chứa nước làm mát xe Honda SH. Chia tay không phải là hết Cuối năm, đường phố Sài Gòn vốn đã đông nghẹt lại càng tắc nghẽn hơn vào giờ tan tầm. Nhà thơ Thanh Tùng dẫn tôi đi vòng vèo qua con hẻm nhỏ để tránh tắc đường rồi dừng ở một quán cà phê yên ắng trên đường Nguyễn Đình Chiểu. Ông chọn cái bàn kê ở góc quán, ngồi tựa lưng vào bức tường ghép bằng đá ong. Nhìn ông trong không gian ấy, có cái gì đó vừa hoang hoải cổ xưa, vừa phiêu bồng thanh tịnh. Mười bốn năm trước, tôi đã có dịp mời ông một li rượu suông tại nhà của nhà thơ Nguyễn Đỗ. Hồi đó, Thanh Tùng mới chuyển từ Hải Phòng vào TP Hồ Chí Minh sinh sống. Ông đi thăm thú bạn bè văn chương bằng chiếc xe đạp lọc cọc, mái tóc như những sợi tơ trời xõa xung quanh vành mũ bê-rê. Bây giờ lại ngồi với ông, Thanh Tùng vẫn thế. Vẫn chiếc mũ bê-rê màu đen chụm trên mái đầu lưa thưa tóc trắng, xõa xuống như những sợi tơ trời. Cái khác là Thanh Tùng đã già yếu hẳn so với ngày đó. Chiếc xe đạp đã được thay bằng xe gắn máy, dù về độ cũ kỹ thì nó như nhau. Thanh Tùng ngồi trầm ngâm đốt thuốc, thứ thuốc lá rất khó kiếm ở các quán cà phê, vì nó... Quá rẻ. Chỉ hai ngàn đồng một gói. Dù là chỗ quen biết từ trước, nhưng dường như cuộc hẹn với tôi hôm nay đối với ông không được tự nhiên” như khi thi sĩ hẹn uống rượu với bạn thơ, bởi như ông nói: - Tôi cũng làm thơ, làm báo, nhưng rất ngại trả lời phỏng vấn của nhà báo”. Thế nên mặc cho tôi khuấy cà phê, ông cứ phiêu bồng với khói thuốc. Dạo này bác sống thế nào ạ? – Tôi gợi chuyện với ông và nói thêm rằng, bạn đọc đã biết đến một Thời hoa đỏ nổi tiếng và rất muốn biết Thanh Tùng của ngày hôm nay như thế nào? Ông thở dài, phả làn khói mong manh: - Tôi khổ từ nhỏ. Thuở niên thiếu cho đến hết thời trai trẻ, tôi đi thanh niên xung phong ở Hòa Bình, sau đó lăn lộn ở hầu hết các nhà máy đóng tàu trên đất cảng Hải Phòng. Tôi làm đủ mọi việc để mưu sinh, từ kéo xe bò cho đến quai búa thợ thuyền, bán sách dạo. Thời chúng ta bí mật đóng tàu không số, tôi là một trong số những người thợ gắn bó nhiều năm với công việc này. Thời đó lớp thanh niên chúng tôi sống tất cả cho lý tưởng. Dù công việc của mình thầm lặng, ít được nhắc tới nhưng tôi cũng tự hào vì mình đã có đóng góp công sức làm nên những con tàu không số cho bộ đội vận chuyển vũ khí vào Nam chiến đấu. Tôi làm thơ như là một duyên kiếp của người thợ. Thơ tôi, vì thế và trước hết, là sự thăng hoa của tâm hồn người thợ. Nhắc đến thi phẩm Thời hoa đỏ và chuyện tình ngày ấy, Thanh Tùng bảo, chuyện này báo chí nói nhiều, viết nhiều rồi, đầy trên mạng, có kể nữa cũng chỉ bấy nhiêu thôi. Thời hoa đỏ bây giờ đã xa, nhưng mối tình với người con gái đất Cảng ngày ấy, với ông mãi mãi là một kỷ niệm đẹp. Bà Phạm Thanh Nhàn, nguyên mẫu trong Thời hoa đỏ đã sinh cho ông hai người con, một trai, một gái. Con trai hiện là kỹ sư xây dựng, làm việc tại Hải Phòng. Con gái đầu lòng sinh sống ở thành phố Hồ Chí Minh, ngót hai thập kỷ qua cùng cha bươn chải với cuộc sống vô cùng khó khăn, thiếu thốn. Từ năm ngoái đến nay, vợ chồng con gái tôi vay vốn, thuê căn nhà trên đường Phạm Ngọc Thạch mở tiệm chăm sóc sắc đẹp cho phụ nữ nên cuộc sống đỡ vất vả hơn. Tối đến, tôi về ở đó giúp vợ chồng nó quản lý nhà cửa và chơi với cháu ngoại.” - Tác giả Thời hoa đỏ chia sẻ. Năm 1994 Thanh Tùng vào TP Hồ Chí Minh xây dựng hạnh phúc với bà Ngọc Thanh theo mối mai của nhà thơ Hoàng Hưng. Bà Thanh là con gái Hà Nội, lớn lên ở miền Nam, công tác tại Công ty Công viên cây xanh TP Hồ Chí Minh, ít hơn Thanh Tùng 15 tuổi. Đến với nhau muộn màng nên hai người không có con chung. Sau hơn 17 năm chung sống, mối tình thứ hai cũng đã chia xa tác giả Thời hoa đỏ khi cả hai đều đã về bên kia sườn dốc của đời người. Hỏi về lý do chia tay, Thanh Tùng bảo, có những điều không thể và không nên nói với người khác. Tình yêu là một khoảng trời riêng thiêng liêng. Dù không còn sống chung nhưng chia tay không phải là hết. Thanh Tùng nhìn tôi rồi tâm sự bằng giọng nghèn nghẹn: - Tôi rất yêu Ngọc Thanh và đã viết những bài thơ đau đáu tâm can về mối tình về chiều ấy. Tôi đọc cho anh nghe vài câu nhé: Tôi đang ở trong ngôi nhà mà em đã mua với giá của cả một thời cô đơn thiếu nữ/ Chúng ta đã vội vàng gắn kết như nếu không thì lỡ mất chuyến tàu không bao giờ tới nữa”. Đây là hai câu mở đầu trong trường ca tôi viết tặng vợ. Tôi có sống thêm một kiếp nữa cũng không trả hết ơn nghĩa của bà ấy. Ngọc Thanh đã nuôi nấng, chăm sóc tôi từ những ngày đầu chúng tôi sống chung. Dạo này bà ấy đau ốm liên miên. Mỗi lần về chăm sóc, thuốc thang cho bà ấy, lòng tôi lại áy náy vô cùng. Ở với nhau không được, nhưng tôi không thể bỏ mặc. Tôi không lo thì còn ai lo cho bà ấy? Hỏi Thanh Tùng, liệu sự chia tay ấy có phải vì ông đang có người đàn bà thứ ba? Ông giãy nảy lên: Không bao giờ có chuyện đó. Tôi đã yêu ai thì chỉ yêu một người. Ngay cả khi người đó không yêu tôi nữa thì tôi vẫn yêu”. Thanh Tùng là thế. Có những chuyện về cuộc đời, về thơ, về tình yêu... Của ông không thể cắt nghĩa, giải thích bằng những thao tác thông thường như đúng hay sai, phải hay trái, có hay không, yêu hay ghét, v.v, mà chỉ có thể nói, đó mới là Thanh Tùng. Trong thơ, Thanh Tùng thường có cách mở đầu và kết thúc tùy hứng. Và dường như trong tình yêu cũng vậy, cũng như cách mà ông đã tự đúc kết: Vội vã trở về, vội vã ra đi”, chỉ có điều cái tùy hứng của cuộc sống thường để lại những dư âm day dứt, nỗi day dứt vượt không gian và thời gian... Rượu, thơ và... Tiền! Dạo này người ta hay thấy Thanh Tùng đi với nhà thơ trẻ Lê Thiếu Nhơn. Hai người là bạn vong niên, thuộc hai thế hệ. Thanh Tùng đã qua ngưỡng cổ lai hi”, còn Lê Thiếu Nhơn mới ngoài 30. Hai nhà thơ tên tuổi của hai thế hệ kết thân với nhau từ dạo làm xe máy cũ giá rẻ tại hn chung mảng thơ ở tạp chí Tài hoa trẻ. Bây giờ, Lê Thiếu Nhơn làm thư ký tòa soạn của ấn phẩm Kiến thức gia đình phụ trương của báo Nông nghiệp Việt Nam. Thanh Tùng đảm nhiệm chuyên mục bình thơ của ấn phẩm này. Mỗi số tôi viết 1 bài, độ 300 chữ, bình bài thơ của số báo trước” – Thanh Tùng nói về công việc của mình. Bạn đọc hẳn sẽ ngạc nhiên khi biết rằng, mọi chi tiêu của Thanh Tùng hiện nay chỉ trông chờ vào thu nhập từ công việc bình thơ đó. Mỗi bài tòa soạn trả nhuận bút 200 ngàn đồng. Vị chi mỗi tháng, tổng thu nhập của cha đẻ Thời hoa đỏ chỉ vẻn vẹn có 800 ngàn đồng. Vậy nhưng ông bảo, ngày nào ông cũng uống rượu. Không uống rượu, không làm thơ, bình thơ được. Tuy nhiên, rượu đối với ông chỉ là chút men đưa đẩy cảm xúc. Ông không uống say bao giờ và nhất quyết không bao giờ là gã nát rượu. Hầu hết các cuộc rượu đều do bầu bạn làm thơ rủ rê”. Ông nói: Bạn thơ của tôi nhiều người rất giàu có. Họ rất quý mến tôi vì tôi thường sửa thơ cho họ. Họ rủ tôi đi suốt nhưng dạo này tôi ít đi hơn vì tối đến phải về trông cháu ngoại và trông coi cửa tiệm cho con gái. Thu nhập từ công việc làm báo tôi để dành đổ xăng xe máy. Cơm thì có con gái nuôi. Từ dạo xăng tăng giá, đi đâu Lê Thiếu Nhơn thường chở tôi đi. Nó rất thương tôi. Nhiều người cũng khuyên tôi nên bỏ rượu, bỏ thuốc, kẻo mang bệnh tật lại khổ! Thực ra tôi đã mắc một chứng bệnh từ rất lâu rồi, từ thời còn là anh thợ quai búa ở Hải Phòng và có lẽ đến chết may ra mới khỏi bệnh được, đó là bệnh... Thiếu tiền”. Từ ngày vào TP Hồ Chí Minh, nhờ bạn thơ giúp đỡ, Thanh Tùng mới có điều kiện in thơ riêng. Tập Thời hoa đỏ tập hợp những bài thơ xuất sắc nhất của ông qua các giai đoạn, còn tập Trường ca Phương Nam hoàn toàn là cảm hứng mới sau khi ông kết hôn lần thứ hai. Bây giờ Thanh Tùng vẫn viết đều, nhưng ít công bố. Ông lấy ra cuốn sổ tay khá dày, đang viết đến những trang cuối cho tôi xem. Trong đó chi chít những nét chữ màu đỏ trên bản thảo viết bằng bút mực xanh. Ở tuổi hoàng hôn, ông viết chậm, giàu chiêm nghiệm hơn, nhưng cái chất Thanh Tùng thì vẫn thế, vẫn là những đau đáu, dằn vặt của những chia li và đổ vỡ...
III. Xe máy dựng tràn lan trước cổng chợ Những tâm sự của anh Bình cũng là nỗi niềm của nhiều người có xe máy cũ từng đem xe máy đến chợ Dịch Vọng để bán
Đây đều là những ca khúc gắn liền với tên tuổi của hai chị em. Xe cháy bốc khói lớn, đứng từ xa đã có thể nhìn thấy Người chủ xe sợ hãi đã rời khỏi hiện trường. Những người đi đường đã tìm nhiều cách dập lửa nhưng ngọn lửa và gọi cho lực lượng cứu hỏa. Nhưng chỉ 15 phút sau, do lửa cháy quá lớn, chiếc xe đã chỉ còn trơ lại khung sắt. Lửa bốc lên ngùn ngụt, xe chỉ còn trơ khung sắt. Đỗ Hoàng Anh khai nhận hành vi phạm tội của mình tại cơ quan công an Thanh Hóa. Ảnh: Công an Thanh Hóa cung cấp. Theo hồ sơ vụ án, ngày 28-4, CAH Hoài Nhơn nhận được đơn trình báo của chị Nguyễn Thị Bích Vân ở xã Tam Quan Bắc, Hoài Nhơn về việc chị bị 3 đối tượng đi trên một xe Cub 79, loại đèn vuông cướp giật điện thoại di động. Trong lúc cơ quan công an tiến hành xác minh, thì đầu tháng 5, một vụ cướp giật lại xảy ra trên địa bàn xã Hoài Hảo, Hoài Nhơn. Theo đó, các đối tượng gây án có đặc điểm giống những kẻ giật điện thoại của chị Vân, nhưng phương tiện chúng sử dụng là xe mô tô hiệu Yamaha Xciter. Tiếp đó, tại khu vực gần UBND thị trấn Tam Quan cũng xuất hiện 3 đối tượng có nhân dạng như trên đi trên xe cub 81, cướp giật điện thoại của người đi đường. Nhận định thủ phạm cướp giật là đối tượng thanh thiếu niên CAH chỉ đạo công an xã, thị trấn rà soát số đối tượng thuộc diện trên và truy tìm phương tiện nghi vấn. Qua đó, phát hiện tại xã Hoài Hảo có một số đối tượng nghi vấn, từ đó tập trung điều tra, đến nay đã thu thập đủ chứng cứ, ra lệnh bắt khẩn cấp để đấu tranh làm rõ. Bước đầu, các đối tượng khai nhận từ cuối tháng 4 đến nay đã gây ra 7 vụ cướp giật điện thoại trong đó 4 vụ nạn nhân báo cáo, 3 vụ còn lại chưa xác định người bị hại bán lấy tiền chia nhau tiêu xài. Để che mắt nhân dân và cơ quan công an, các đối tượng thường xuyên thay đối phương tiện, lúc thì sử dụng xe cub 79 của gia đình Lữ Minh Hoài, khi thì đi xe cub 81 của gia đình Trần Văn Anh khi thì mô tô hiệu Yamaha Xciter của gia đình Nguyễn Tra. Hiện CAH Hoài Nhơn đã thu giữ 1 điện thoại di động là tang vật vụ án và đang tiếp tục xác minh củng cố chứng cứ để khởi tố bị can để điều tra xe may cu gia re tai ha noi xử lý theo quy định. Quang Huy .. Xe cháy bốc khói lớn, đứng từ xa đã có thể nhìn thấy Người chủ xe sợ hãi đã rời khỏi hiện trường. Những người đi đường đã tìm nhiều cách dập lửa nhưng ngọn lửa và gọi cho lực lượng cứu hỏa. Nhưng chỉ 15 phút sau, do lửa cháy quá lớn, chiếc xe đã chỉ còn trơ lại khung sắt. Lửa bốc lên ngùn ngụt, xe chỉ còn trơ khung sắt. Có một thời hoa lửa "Ai về Đức Phổ nhớ đến Phổ Cường/ Nhớ thăm người mẹ dẫn đường qua đi" - đó là lời thơ của những chiến sĩ bộ đội cụ Hồ năm xưa ca ngợi mẹ Đặng Thị Lý đã làm cơ sở cách mạng của xã Phổ Cường trong những năm chiến tranh ác liệt. Chính mảnh đất ấy là nơi đã sản sinh, vun trồng và nuôi dưỡng” nhiều anh hùng. Vượt qua hơn 900km, chúng tôi dừng chân tại thành phố Quảng Ngãi, tìm đến nhà Đại đội phó đặc công năm ấy - Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân Phạm Đình Nghiệp xã Phổ Cường, huyện Đức Phổ, tỉnh Quảng Ngãi. Hồi ức về một thời hoa lửa, lừng lẫy những trận đánh vang dội và nỗi đau khi đồng đội ngã xuống lại sống dậy qua mỗi câu chuyện ông kể. Giọng người anh hùng hào sảng kể về những trận chiến năm xưa: Trong chiến tranh, mỗi tấc đất giành được đều đo bằng máu thịt đồng đội, chiến sĩ ngã xuống. Trong hàng chục trận đánh ấy, để đời nhất có lẽ là ba trận đánh địch ở Liên Trì huyện Bình Sơn, đánh đồn Đầu Voi huyện Sơn Tịnh, trận Núi Giàng huyện Đức Phổ”. Với lối đánh bất ngờ, táo bạo và quyết đoán, chỉ 7 phút đã làm chủ trận địa trong trận Núi Giàng, cả trung đội của ông và các đội bạn hy sinh 7 người nhưng đã làm nên trận đánh anh hùng. Trận thắng vang dội đã đưa Phạm Đình Nghiệp – Đại đội phó đội đặc công của Đại đội 506A trở thành Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân vào tháng 9/1967. Ông vinh dự đại diện cho lực lượng vũ trang của Quảng Ngãi đi dự Đại hội Anh hùng toàn miền Nam năm 1967 tại Tây Ninh. Ông Nghiệp đội mũ tai bèo trong một lần tìm hài cốt liệt sĩ. Tôi đã khóc khi tìm thấy đồng đội” Chiến tranh đã lùi xa nhưng vết thương bom mìn vẫn gài” trong lòng người lính đặc công may mắn”. Trở về từ Đại hội Anh hùng toàn miền Nam, niềm vui chưa kịp nhân lên thì hung tin đã ập xuống, cả đại đội ông hy sinh gần hết trong trận Nghĩa Hành. 42 năm, lòng ông lúc nào cũng canh cánh nỗi đau về những người đồng chí, đồng đội đã ngã xuống trong lòng đất mẹ từ đêm đau thương ấy. Rời quân ngũ năm 1989, ông bắt đầu cuộc hành trình thầm lặng đi tìm hài cốt đồng đội đã ngã xuống trong trận Nghĩa Hành. Đây là hành trình đầy gian khổ, khó khăn và đẫm nước mắt trong suốt quãng thời gian đi tìm đồng đội của ông Nghiệp. Năm 2007, ông đã có thông tin chính xác về không gian, thời gian, địa điểm xảy ra trận đánh, điểm chôn tập thể các liệt sĩ, tìm được nhân chứng lịch sử sống là ông Sáu Phú. Ông Nghiệp đã 4 lần ra Hà Nội tìm nhờ sự giúp đỡ của các nhà ngoại cảm. Hai lần ông làm tờ trình xin tỉnh để hỗ trợ khai quật nhưng cả hai tờ trình ấy đều không được phúc đáp. Thương người chồng, người cha mang nỗi đau âm ỉ suốt mấy chục năm qua, cả gia đình ông đã hỗ trợ ông 20 triệu đồng để mua máy bơm nước, thuê thợ dò mìn, thuê nhân công để tìm kiếm các liệt sĩ. Ông đã trực tiếp tham gia tổ chức đào, thăm dò tìm kiếm liệt sĩ. Qua 4 ngày tìm kiếm, sau lớp đất bùn đen đã phát hiện ra hài cốt liệt sĩ. Nhưng, liệt sĩ nằm dưới nước và bùn lầy rất phức tạp, kinh phí ông bỏ ra gần hết nên ông quyết định tạm dừng để xin ý kiến của các cấp thẩm quyền. Gặp được Bí thư Tỉnh ủy với ông Nghiệp lúc ấy như cá gặp nước. Trước lời đề nghị tha thiết về việc làm nghĩa tình như thế, cơ quan, ban, ngành cùng vào cuộc, quyết định phương án tìm kiếm, khai quật mộ tập thể các liệt sĩ. Cuộc khai quật lại tiếp tục. Những mẩu xương nằm lẫn với đồ quân trang của bộ đội đặc công đã được tìm thấy trong hố khai quật. Khi những mẩu xương đầu tiên được đưa lên khỏi mặt đất, ông Nghiệp đã òa khóc. 93 hài cốt liệt sĩ đã được tìm thấy ở 5 hố chôn tập thể và sân vận động cũ huyện Nghĩa Hành. Hôm đón các anh về, quân kỳ phủ đỏ kín sân tang. Đồng đội, chiến sĩ, nhân dân mắt đẫm lệ tiễn đưa các liệt sĩ. Nhắc đến kí ức đau lòng, ông ngậm ngùi: Đồng đội của chúng tôi đã nằm dưới hào nước lạnh suốt 42 năm, đây là cơ hội nghìn năm có một để đưa họ trở về cùng gia đình. Nếu không cứu anh em trong dịp này thì hàng ngàn năm sau họ sẽ vĩnh viễn nằm lại trong lòng đất, tôi thấy có tội rất lớn với các gia đình liệt sĩ, với quê hương, đất nước”. 21 năm hay nhiều hơn nữa tôi vẫn sẽ đi tìm đồng đội Liệt sĩ đã hy sinh, họ không còn gì để mất. Tôi là người trong cuộc, tôi biết họ thiệt thòi như thế nào. Cho nên, hễ ở đâu có thông tin về hài cốt liệt sĩ thì ở đó có mặt tôi. Dù phải vượt những chặng đường dài, từ biển nguồn đến núi non, vào bất cứ lúc nào, đơn vị nào, khó khăn trở ngại đến đâu, tôi đều lăn xả, vượt qua tất cả để tìm đồng đội” – ông chia sẻ với chúng tôi. 21 năm lần theo từng con đường, dấu chân đồng đội đã đi qua. Số năm ông đi tìm đồng đội ngã xuống dài bằng cả những năm tháng chiến đấu trên khắp các mặt trận. Hiếm gặp được người anh hùng như ông. Không ít gia đình liệt sĩ đã viết những bức thư tay vượt dài hàng nghìn cây số để bày tỏ lòng cảm kích trước tấm lòng của ông. Nắng mưa, xa xôi, vất vả ông không nề chi, tìm được đồng đội ông còn hỗ trợ thêm kinh phí cho gia đình, hương hoa kính viếng những người đồng đội đã ngã xuống. Ông luôn tâm niệm, mình chịu cực một chút, chi tiêu tiết kiệm một chút nhưng giúp được gia đình các liệt sĩ, đưa các anh trở về quê hương đó là niềm vui lớn nhất những năm cuối đời. Vợ ông, giọng đứt quãng kể với chúng tôi: Ông ấy cứ đi miết thế, nhiều lúc cực lắm. Người hiểu thì họ ủng hộ, người không hiểu lại nói sai! 70 tuổi, lẽ ra được an nhàn quây quần bên gia đình, con cháu, hưởng thụ tuổi già, nhiều lần tôi bảo ông ấy bỏ đi để các cơ quan chức năng làm thôi. Nhưng, đã là cái tâm thì bỏ sao được. Cản ông ấy vẫn cứ đi”. Quá trưa, chúng tôi xin phép ra về, ông dặn đi dặn lại: Tôi không thích biểu dương, ca ngợi. Việc mình làm là vì đồng đội đã ngã xuống cho nền độc lập đất nước. Cái tôi muốn là mong sao các cơ quan chức năng, có thẩm quyền hãy mở rộng dân chủ hơn nữa, chặt chẽ như vậy là rất đúng nhưng mà phải vận dụng trường hợp để có thể xem xét tiếp nhận, chọn lọc thông tin chính thống từ những nhân chứng sống, thông tin xác thực có trong lịch sử. Nguyên tắc quá đôi lúc sẽ là rào cản, là có tội với liệt sĩ. Tôi chỉ mong muốn đồng đội của chúng tôi sớm được trở về quê, có nơi thờ cúng”. Trưa cuối tháng 5, nắng Quảng Ngãi phả vào rát da mặt. Chúng tôi ra về với bao cảm xúc về hình ảnh người anh hùng một mình với chiếc xe máy vượt hàng trăm cây số đi tìm đồng đội, xe may cu những tập thư cảm ơn đầy nghĩa tình của các gia đình liệt sĩ, của những người nghèo về căn nhà tình nghĩa mà suốt nhiều năm qua ông tích cóp, chung tay giúp đỡ... Vẫn còn biết bao đồng đội của ông đang một mình cô quạnh dưới lòng đất lạnh, chặng đường của người lính già còn dài, dài lắm… nhưng ông hãy an lòng, vì rất nhiều trái tim trên mảnh đất hình chữ S này đều hướng về ông trên hành trình Nghĩa tình đồng đội”. Bởi với số tiền khoảng 5.000 USD, thay vì "tậu" chiếc xe tay ga thì có thể tậu” một chiếc xe hơi dòng Toyota Camry đời 2001 mà ở Việt Nam có giá lên đến 20.000 USD. Dù đã khuya nhưng ông Nghĩa vẫn đi bán vé số lo cho con ăn học.
Những chiếc xe chỉ còn bộ khung chở hàng cồng kềnh - Ảnh chụp trên Đại lộ Đông Tây sáng 25-11-2010NHỮNG CỤC SẮT RỈ DI ĐỘNG Lượn một vòng quanh các đường phố ở TPHCM, không khó để bắt gặp những chiếc xe máy quá cũ kỹ chất đầy hàng hóa lao vun vút trên đường. Hầu hết chúng thường được dùng để chở hàng hóa, nước đá, gas, bia, nước giải khát... Với những chiếc xe này, gương chiếu hậu, đèn pha, thắng trước... Là những thứ xa xỉ. Thậm chí có những chiếc xe còn không có cả biển số và giấy đăng ký xe. Theo anh Nguyễn Văn Tú, nhân viên chở đá của đại lý nước đá trên đường Cô Bắc, phường Cầu Ông Lãnh, quận 1 thì chở nước đá xe rất nhanh rỉ sét, nên ông chủ của anh cứ sắm từng lô xe cũ, mỗi lô 3 đến 4 chiếc về cho nhân viên đi giao đá. Tại khu vực chợ đầu mối nông sản Thủ Đức, những chiếc xe cũ nát còn được gắn... Thêm đuôi. Theo một người chở hàng ở đây, để những chiếc xe cũ kỹ này kéo theo được chiếc rơ móc nặng trịch rau củ quả, xe được tút” lại đôn dên, xoáy nòng để chạy khỏe và bốc hơn. Vào giờ cao điểm sáng sớm và đầu giờ chiều, những con ngựa già” lại cõng trên lưng nặng trĩu hàng hóa len lỏi khắp hang cùng ngõ hẻm trong thành phố. Con ngựa già” chờ ăn hàng - Ảnh chụp trên đường Xô Viết Nghệ TĩnhSẴN SÀNG BỎ XE Điều khiển những con ngựa sắt già” này hầu hết là đám thanh niên choai choai chạy xe rất ẩu. Không còi, không đèn, những xe này chạy bạt mạng, ngoặt, rẽ vô tội vạ. Tiếng rồ ga, nẹt pô ầm ĩ như để thay tiếng còi, bất chấp luật lệ và những quy định an toàn giao thông. Vì áp lực phải giao hàng nhanh chóng, những con ngựa già” được chất hàng hóa nhiều nhất có thể. Tuấn, một nhân viên giao hàng của tiệm T.N trên đường Xô Viết Ngệ Tĩnh, P17, quận Bình Thạnh cho biết: Công an gặp xe này cũng phải né, bắt về chỉ tổ chật bãi chứ được gì”. Quả thật, với giá khoảng trên dưới 1 triệu đồng/xe, dường như họ không sợ bị công an thổi. Nếu xe bị giam, họ sẵn sàng bỏ xe. Được CSGT nương tay, những con ngựa già” ngày càng khinh lờn, chạy bạt mạng. Anh Trần Văn Phú ở Bình Thạnh cho biết đụng phải những chiếc xe đó thì chỉ thiệt thân, bởi chẳng ai nỡ bắt tội, còn nếu mời công an đến thì họ sẵn sàng bỏ phương tiện. Những chiếc xe máy quá cũ kỹ tham gia giao thông không chỉ gây nguy hiểm trên đường phố mà còn mất mỹ quan đô thị, ô nhiễm môi trường. Thiết nghĩ, CSGT cần tập trung xử lý mạnh để những con ngựa già” không còn là nỗi ám ảnh cho những người đi đường. Phạt tiền từ 800.000 đ - 1.200.000 đ đối với chủ xe mô tô, xe gắn máy; các loại xe tương tự mô tô có hành vi không chuyển quyền sở hữu phương tiện theo quy định. Đối với chủ xe ô tô, máy kéo, xe máy chuyên dùng và các loại xe tương tự ô tô mức phạt áp dụng đối với hành vi này từ 6 triệu đến 10 triệu đồng điểm c, khoản 6. theo Nghị Xe máy cũ ở hà nội định 71/2012/NĐ-CP. Chiếc xích lô chở sắt cồng kềnh đường Lê Duẩn thành phố Đà Nẵng chiều 17-6. Ngày 25/12, Thượng tá Nguyễn Ngọc Kha, Trưởng phòng PC14 Công an Nam Định cho biết, sau một thời gian điều tra, đơn vị đã bắt giữ cặp tình nhân gây ra nhiều vụ trộm cắp xe máy trên địa bàn tỉnh Nam Định. Qua công tác trinh sát kết hợp nắm tình hình, Đội 7 PC14 phát hiện tại khu tái định cư đường Nguyễn Phúc, xã Mỹ Xá, TP Nam Định có một đôi nam nữ thuê trọ có biểu hiện nghi vấn. Mặc dù không nghề nghiệp nhưng họ thay đổi xe máy liên tục, tiền tiêu rủng rỉnh. Theo dõi chặt di biến động của 2 đối tượng này, đến ngày 14/12, các trinh sát phát hiện chúng sử dụng chiếc xe máy Nouvo BKS 18H1-6625, là tang vật trong vụ mất trộm tại bãi gửi xe Bệnh viện Hải Hậu, chủ xe là anh Trần Văn Hà ở thị trấn Quất Lâm. Tại cơ quan Công an, làm rõ các đối tượng này là Trần Hải Phúc 26 tuổi ở tập thể Dệt kim phường Trường Thi, Nam Định và Trần Thị Hảo 22 tuổi ở Ngọc Lũ, Bình Lục, Hà Nam. Khám xét nơi thuê trọ của Phúc và Hảo, Phòng PC14 đã thu giữ nhiều tang vật liên quan đến các vụ trộm cắp như biển kiểm soát xe máy, chứng minh nhân dân, đăng ký xe, bằng tốt nghiệp, sổ đỏ, vam phá khóa, máy mài… Trước những chứng cứ không thể chối cãi trên, các đối tượng đã phải khai nhận hành vi phạm tội. Đã học khá nhiều nghề nhưng do lười lao động, dù đã có vợ con, Phúc vẫn không tu chí làm ăn, không có nghề nghiệp ổn định. Năm 2008, trong một lần chăm sóc con tại Bệnh viện I Nam Định, Phúc làm quen với Trần Thị Hảo. Từ lúc gặp Hảo, Phúc xung phong ở lại bệnh viện chăm con để có cơ hội gặp cô gái trẻ. Phúc ba hoa có nhiều mối quan hệ, có thể giúp Hảo xin việc làm ổn định. Kinh nghiệm tán tỉnh của một người đàn ông đã có 2 mặt con khiến Hảo xiêu lòng. Hảo theo Phúc đi thuê nhà riêng, ăn ở với nhau như vợ chồng. Để có tiền bao bồ, Phúc chuyển nghề trộm cắp. Hằng ngày, đôi tình nhân này đi tới các bãi gửi xe của các công sở, bệnh viện khu vực ngoại thành, tăm tia sơ hở để trộm cắp. Ở các cơ quan không có người bảo vệ, Hảo vờ vào làm việc, cảnh giới cho Phúc ở ngoài dùng vam phá khóa. Đối với các bãi gửi xe sử dụng vé chung, chúng mang xe đạp hoặc xe máy rẻ tiền vào gửi, sau đó chọn xe máy mới, có giá trị cao của người khác để trong bãi, tẩy xóa, viết lại số trên yên xe để trộm cắp. Chúng dùng máy mài tẩy số khung, số máy, dùng biển kiểm soát thật trong những vụ trộm trước lắp vào xe máy của những vụ trộm sau. Ngoài trộm xe máy, Phúc còn đột nhập vào nhà dân trộm cắp tài sản và các giấy tờ, sau đó thay ảnh trong chứng minh nhân dân và đăng ký xe lấy trộm được bằng ảnh của mình để lưu hành và tiêu thụ xe tang vật. Trong số giấy tờ thu giữ, có nhiều bằng tốt nghiệp đã được Phúc thay ảnh của Hảo và chỉnh sửa tên tuổi nhằm xin việc cho bồ. Bước đầu, cơ quan Công an đã thu hồi một số xe máy tang vật và tiếp tục khai thác mở rộng vụ án .. Email của bạn Tên của bạn Gửi đếnTo Tiêu đềSubject Thông điệpMessage Mã bảo mật. Xe cháy bốc khói lớn, đứng từ xa đã có thể nhìn thấy Người chủ xe sợ hãi đã rời khỏi hiện trường. Những người đi đường đã tìm nhiều cách dập lửa nhưng ngọn lửa và gọi cho lực lượng cứu hỏa. Nhưng chỉ 15 phút sau, do lửa cháy quá lớn, chiếc xe đã chỉ còn trơ lại khung sắt. Lửa bốc lên ngùn ngụt, xe chỉ còn trơ khung sắt. Đại diện trường đại học Purdue cho biết, sinh viên Tony Coiro mua một chiếc máy Suzuki cũ với giá 50 USD, sau đó anh đã bỏ ra xe máy cũ thêm 2.500 USD để cải tạo nó thành chiếc xe thân thiện với môi trường.Tony Coiro cùng chiếc xe năng lượng mặt trời của mình.Tony Coiro cho biết, chiếc xe độc đáo này của anh vận hành hoàn toàn dựa vào năng lượng mặt trời, với hai tấm pin được thiết kế hai bên sườn của xe.Khi chiếc xe nặp đầy năng lượng, nó có thể đi được trong khoảng 40 km với vận tốc tối đa 72,4km/giờ.Tony Coiro chia sẻ, anh sẽ tiếp tục nghiên cứu để cải thiện nâng vận tốc của chiếc xe này hơn nữa, và hy vọng có thể đạt vận tốc tối đa là 160km/giờ.Xuân TrangTheo Chinanews. Chiếc xe chở hàng cồng kềnh này làm che khuất tầm nhìn của những người lưu thông phía sau, khiến mọi người phải né tránh, gây cản trở giao thông và rất dễ xảy ra tai nạn.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét